Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  Quên Mật KhẩuQuên Mật Khẩu  

Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  Quên Mật KhẩuQuên Mật Khẩu  

Gửi bài mới Trả lời chủ đề này
#1Nỗi đau tột cùng của một người mẹ mất con Empty Sun Oct 31, 2010 5:27 pm


thangbinh-QN
thangbinh-QN
Quản Lý
Quản Lý
   
Thông Tin thangbinh-QN
Giới tính : Nữ
Đến từ : hà lam-thăng bình-quảng nam
Tuổi : 30
Ngày tham gia : 18/09/2010
Posts : 154
Points : 294
Thanked : 32

Nỗi đau tột cùng của một người mẹ mất con Vide

Bài gửiTiêu đề: Nỗi đau tột cùng của một người mẹ mất con

Chủ đề: Nỗi đau tột cùng của một người mẹ mất con
--------------------------------------------------

Tôi không thể nào quên cái ánhmắt bé cứ mở to đợi mẹ về trước khi trút hơi thở cuối... Cả căn phònglớn trong bệnh viện đã lặng đi, ai cũng rớt nước mắt khi chứng kiếncảnh tôi ngồi hát ru con vào giấc ngủ vĩnh hằng…
Nỗi đau tột cùng của một người mẹ mất con T416496
Ảnh minh họa
Tôilà một cô giáo – một giáo viên mầm non. Ngày ngày, tôi vẫn tới trường,vẫn yêu thương và nô đùa với đám trẻ. Không ai biết rằng tôi cười màtim tôi cứ ứa máu. Vết cắt trái tim chưa một giờ khắc nguôi ngoai…
Tôinăm nay 30 tuổi – cái tuổi không còn quá trẻ để bắt đầu làm mẹ. Như baongười phụ nữ Việt Nam khác, ở tuổi này, tôi ao ước có được một đứa con,được nghe tiếng gọi “Mẹ ơi!” và được hát ru cho con nghe mỗi ngày. Cáikhao khát được làm mẹ trong tôi đã vỡ oà trong niềm hạnh phúc tột đỉnhkhi đứa con trai đầu tiên ra đời. Năm đó tôi 28 tuổi. Cuộc sống cứ nhưmột giấc mơ vậy! Ngày tháng tươi đẹp trôi qua. Tuyệt vời biết bao khiđược cầm đôi bàn tay bé xíu, được ngắm nhìn, ôm ấp con, được hít hà mùithơm của bé! Ai cũng bảo con trai tôi thật đẹp với nước da trắng trẻo,đôi mắt to đen ướt, với cái mũi cao cao, cái cằm hơi chẻ - và đặc biệt,khi bé cười thì mùa xuân như bừng tỉnh trên khuôn mặt rạng rỡ và hainúm đồng trinh con con.
Tôi yêu con trai mình đếnvô độ, nâng niu chăm sóc bé rất tỉ mỉ. Hầu như đêm nào tôi cũng thức,chỉ để cho con có giấc ngủ yên bình. Là người mẹ, còn niềm vui nào hơnkhi thấy con cười, còn nỗi buồn nào hơn mỗi khi con đau ốm? Bài hát “Mẹyêu con” đã trở thành bài hát đồng hành của mẹ con tôi từ lúc bé cònnằm trong bụng mẹ, bởi lời ca ngọt ngào là tất cả tình yêu tôi dành chobé. Và ngày nào tôi cũng hát cho con nghe.
Giá màcuộc sống cứ thế trôi thì tôi đã là người hạnh phúc nhất trên thế giannày. Nhưng niềm vui đâu có bao giờ trọn vẹn? Khi con trai tôi được gần5 tháng rưỡi tuổi thì bé bị sốt và khó thở. Vợ chồng tôi đưa con tớibệnh viện khám và nhận được tin sét đánh với kết luận trong tay: contrai tôi bị bệnh nhược cơ tuỷ bẩm sinh – một căn bệnh do đột biến gen,trên thế giới chưa có nơi nào chữa được. Trời ơi! Đau đớn! Vợ chồng tôinhư người bị rơi xuống địa ngục, còn tôi cứ rã rời, chới với trong đêmđen...
52 ngày chăm con trong bệnh viện là 52 ngàycon tôi phải dùng máy trợ thở và hai vợ chồng tôi chia ca chăm sóc con24/24. Nhìn bé chịu bao đau đớn, tôi chỉ muốn lao đầu vào ô tô cho đỡtan nát trái tim. Mỗi khi bé khóc, tôi cũng khóc theo. Khi bé cười, timtôi thêm buốt nhói. Còn gì đau hơn niềm đau của một người mẹ đang từnggiờ từng phút nhìn con xa dần mà không thể cứu con? Vào đúng ngày contôi tròn 7 tháng tuổi, bé đã vĩnh viễn ra đi.
Tôikhông thể nào quên cái ánh mắt bé cứ mở to đợi mẹ về trước khi bé trúthơi thở cuối (vì buổi sáng hôm đó tôi không có trong viện), bố làm thếnào mắt con cũng không thể khép vào. Khi tới nơi, tôi vẫn đủ bình tĩnhđể hát cho con nghe bài “Mẹ yêu con” mà bé thích. Lạ thay, tôi hát hếtmột lần thì mắt bé từ từ nhắm lại…Cả căn phòng lớn trong bệnh viện đãlặng đi, ai cũng lau nước mắt khi chứng kiến cảnh tôi ngồi hát ru convào giấc ngủ vĩnh hằng…
Mất con. Thế là mất tất cả.Tôi bỏ ăn, bỏ ngủ. Suốt ngày chỉ quệt nước mắt và nén tiếng thở dài.Chồng tôi – anh ấy cũng đau. Nỗi đau quá lớn làm anh biến đổi hẳn. Vàngay ngày hôm sau, chỉ một sự hiểu lầm nhỏ giữa bên nội – bên ngoại từkhi con tôi còn nằm trong viện đã bùng nổ thành mâu thuẫn lớn – và tôibị trận đòn đầu tiên của chồng kể từ ngày cưới nhau, cho dù tôi khônghề hỗn láo. Những cái tát, những cú đạp, giật tóc của anh ngay sau ngàycon trai mới mất có lẽ tôi không bao giờ quên. Mâu thuẫn giữa chúng tôingày càng tăng. Anh suốt ngày cắn cảu, hay nổi đoá, hay chửi thề. Cókhi chỉ một tiếng thở dài của tôi cũng làm anh bực mình và nổi cáu.
Tôithì ngày đêm tranh đấu với bản thân vì lúc nào cũng chỉ muốn gieo mìnhxuống dòng sông kia để được gặp con, để lẩn tránh sự đời. Cuộc sốngbuồn vô hạn! Vẫn biết chúng tôi không trách cứ nhau nhưng khi 100 ngàycon tôi gần kề thì cũng là lúc lá đơn xin li hôn xuất hiện – sau trậnđòn thứ hai tôi hứng chịu từ người chồng.
Tôi vềquê xin phép gia đình anh cho chúng tôi được chia tay. Mẹ anh khóc, bốanh ngọt nhạt khuyên can. Rồi mọi chuyện cũng êm xuôi. Chồng tôi đã xinlỗi và hứa sửa chữa những sai lầm. Gần một năm sau đó, chúng tôi quyếtđịnh sinh thêm bé thứ hai để giúp tôi nguôi đi sự mất mát. Có thai được5 tháng, tôi lại một lần nữa như chết đi với kết quả xét nghiệm chẩnđoán trước sinh: con gái tôi lại bị bệnh giống anh trai nó. Như một lẽdĩ nhiên, tôi cứ nghĩ hoài về một giải pháp cuối cùng là quyên sinh đểgiữ mãi được bé con trong bụng mẹ. Nhưng tôi biết, mình không được phéplàm vậy vì mẹ tôi sẽ ra sao nếu tôi chết trước mắt bà? Và một lần nữa,tôi phải cắn răng để giã từ con gái khi bé chưa kịp chào đời.
Từđó tới nay cũng đã tròn 3 tháng. Chỉ còn khoảng mươi ngày nữa thôi làtới 100 ngày con gái tôi rồi và sau đó 10 ngày cũng là giỗ đầu contrai. Tôi không biết làm thế nào để cân bằng cuộc sống? Tôi vẫn nóicười nhưng hàng đêm nước mắt cứ rơi… Tương lai của tôi thật mờ mịt vìbiết đâu những đứa sau này lại giống anh chị nó? Cả hai vợ chồng tôicùng mang gen lặn nên mỗi lần có thai đều có 25% con bị đột biến gengiống như hai đứa đầu. Cũng có người khuyên vợ chồng tôi nên chia tayđể cả hai cùng có những đứa con khoẻ mạnh nhưng chúng tôi không thể làmthế vì chúng tôi vẫn yêu nhau - mặc dù bây giờ anh lại bắt đầu khótính, và chửi thề… Tôi cũng không nghĩ tới chuyện xin con nuôi vì haiđứa con của mình đang còn giữ trọn trái tim tôi. Cuộc sống với tôi đangnhư địa ngục vây...
Trà Cúc
[You must be registered and logged in to see this link.]

Chữ ký của thangbinh-QN



Trả lời nhanh

Bài viết mới cùng chuyên mục

Bài viết liên quan


Nỗi đau tột cùng của một người mẹ mất conXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
- Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên khung viết bài.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Huyện Thăng Bình :: 

Nhịp Sống

 :: 

-‘๑’-Nhật Ký Online-‘๑’-

-
Powered by: phpBB version 2.0 - Nguồn: c3zone
Copyright© http://thangbinhclub.tk - 2000 - 2011.
Chúng tôi không chịu bất cứ trách nhiệm nào về nội dung bài viết của thành viên.

Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  Quên Mật KhẩuQuên Mật Khẩu  
Chào mừng bạn đến với diễn đàn ThangbinhClub! Vui lòng hoặc Đăng ký Nỗi đau tột cùng của một người mẹ mất con Toggle12
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất